Cuộc đời yêu dấu
Thứ Ba, 15 tháng 12, 2015
"Cuộc đời yêu dấu", có lẽ là tuyển tập cuối cộng của Alice Munro, tác kém chất lượng đoạt giải Nobel 2013 sở hữu tư cách “bậc thầy của truyện ngắn đương đại”.
Mỗi truyện ngắn trong Cuộc đời yêu dấu không có độ dài cỡ một tiểu thuyết rút gọn như thường thấy trong thời kỳ đỉnh cao của bà, do đó những “tấm bi kịch không tên tuổi” đó càng dồn nén tâm trí người đọc vào các con sóng ngầm dưới cuộc đời phẳng lặng.
Sinh ra ở ngoại ô Canada, to lên và theo đuổi nghiệp văn chương từ vô cùng sớm, hạnh phúc gia đình tan vỡ rồi lại tậu thấy bình yên lúc trở về thị trấn nhỏ bên người bạn thời hoa niên, Munro truyền vào mỗi truyện của mình chiếc gập ghềnh nội tâm của một người đầy thời trang nhưng vẫn thiết tha tin yêu vào sự trong trẻo và bình yên.
Nhà văn Alice Munro.
Chính sự gập ghềnh đó mà mỗi lần chuyển đoạn của Alice Munro là một lần "xé rách những mảnh đời còn lại" của nhân vật. Bà viết về những con người vô danh ở thị trấn nhỏ, về các năm tháng dở dang đằng đẵng hay 1 lạc lối trong chớp mắt. mọi đều lặng im, đều phảng phất một chút đau đớn của sự hoài niệm về các quá khứ lẽ-ra-không-nên-thế. Nhưng sự phi lý vẫn-cứ-diễn-ra: một chút dối trá ko chủ ý, 1 phút bốc đồng vì tình dục, 1 lần lỡ dở không đi tới toa cuối.
Phụ họa cho các điều thầm kín đó, khoảng trống của truyện thường là đêm. Người vợ trên chuyến xe lửa đêm tìm người đàn ông mình gặp trong bữa tiệc. Hai người bạn xem tivi âm thầm bên nhau trong đêm. Bữa tối của bác sĩ và cô giáo trong phòng cạnh thư viện. Người chồng trông vợ bị liệt mỗi đêm ở bệnh viện. khi nào cũng chỉ với mình họ, cô đơn, trống trải, ko thể chạm vào thế giới bên không tính. Loanh quanh mua kiếm điều gì đấy không hiện hữu. Chính họ cũng không biết.
'Cuộc đời yêu dấu': Con sóng ngầm dưới cuộc đời phẳng lặng
Cuốn sách Cuộc đời yêu dấu.
bởi vậy truyện trở nên ko sở hữu cốt truyện, và chính sự vắng mặt ấy tạo bắt buộc sự hoang sở hữu, bất an nơi người đọc. Munro nói rằng bối cảnh truyện thực ra là “một sự tình cờ”, chính mẫu không khí, cảm xúc mà truyện gây ra cho người đọc sẽ dẫn lối cho họ đi cùng nhân vật.
những người kiên tâm mới đọc hết được Alice Munro, vì bà tỉ mỉ và tinh tế trong từng chi tiết. những chi tiết ko liên hoàn được rải từ đầu tới cuối truyện như dấu vết báo trước những điều nhân vật cần đối mặt. Người chồng di cư từ châu Âu, chiếc hố chưa được lấp, những cuốn sách trên kệ, buổi nhắc chuyện ko đầu ko cuối... cảnh báo sự xa cách, sự vô tâm, sự hờ hững, sự trống vắng đang bao vây những con người đáng thương trong đêm kia.
Người ta vẫn kể về loại “bỗng nhiên” trong truyện ngắn của bà. Dù các dấu hiệu cảnh báo rải rác khắp chuyện, nhưng 1 người vợ bỗng nhiên ra đi, người chị gái bỗng nhiên mất, cô bạn nữ bỗng nhiên ngỏ lời muốn thuê nhà,… vẫn khiến cho người đọc và nhân vật bàng hoàng.
Như trong Ly hương: "Di hài, chữ nghĩa hay thật, cứ như loại gì để quên, khô queo trong 1 ngăn tủ đầy bồ hóng. Và chỉ ít lâu sau, anh thấy mình đã ở không tính đường, tự bảo mình cũng hầu hết lý do như ai để chân này bước trước chân kia. mẫu anh sở hữu theo, hầu hết các gì anh có theo, là một thiếu vắng, thiếu ko khí, thiếu hoạt động bình thường của phổi, một khó nhọc chắc sẽ ko bao giờ hết.”
Và dù bàng hoàng đến thế, khi kết thúc truyện, đôi khi là màn đêm không bao giờ tắt, đôi khi là một buổi sáng vô định, đôi lúc là mười năm sau chiếc đêm lạnh giá ấy; nhân vật thấy mình trong khúc quanh của số phận, thấy thế giới này luôn bất toàn, nhưng “thật ra không có gì thay đổi, bản chất tình yêu của chúng ta".
Đã lâu lắm rồi, từ sau Tchekhov, mới có thiết bị truyện ngắn mê đắm tới thế. Nơi tác kém chất lượng như bác sĩ giải phẫu, lạnh lùng và tường tận lách dao mổ vào các nỗi đau sâu kín nhất của con người. Và lúc người đọc bàng hoàng nhận ra cả nỗi đau riêng của mình trong đấy, chiếc kết lại sưởi ấm lòng họ. Vì qua đau đớn thế nào, luôn mang một cơ hội mở ngỏ, để tiếp tục đi qua dấu chấm hết của một truyện ngắn.
Và quan trọng, Munro, giống có Tchekhov, sau mỗi trang viết lạnh lùng, là 1 trái tim nồng ấm khi đồng hành cùng nhân vật từ các nỗi đau ko dứt đến các hạnh phúc nhỏ nhoi.
![]() |
| Cuộc đời yêu dấu |
Sinh ra ở ngoại ô Canada, to lên và theo đuổi nghiệp văn chương từ vô cùng sớm, hạnh phúc gia đình tan vỡ rồi lại tậu thấy bình yên lúc trở về thị trấn nhỏ bên người bạn thời hoa niên, Munro truyền vào mỗi truyện của mình chiếc gập ghềnh nội tâm của một người đầy thời trang nhưng vẫn thiết tha tin yêu vào sự trong trẻo và bình yên.
Nhà văn Alice Munro.
Chính sự gập ghềnh đó mà mỗi lần chuyển đoạn của Alice Munro là một lần "xé rách những mảnh đời còn lại" của nhân vật. Bà viết về những con người vô danh ở thị trấn nhỏ, về các năm tháng dở dang đằng đẵng hay 1 lạc lối trong chớp mắt. mọi đều lặng im, đều phảng phất một chút đau đớn của sự hoài niệm về các quá khứ lẽ-ra-không-nên-thế. Nhưng sự phi lý vẫn-cứ-diễn-ra: một chút dối trá ko chủ ý, 1 phút bốc đồng vì tình dục, 1 lần lỡ dở không đi tới toa cuối.
Phụ họa cho các điều thầm kín đó, khoảng trống của truyện thường là đêm. Người vợ trên chuyến xe lửa đêm tìm người đàn ông mình gặp trong bữa tiệc. Hai người bạn xem tivi âm thầm bên nhau trong đêm. Bữa tối của bác sĩ và cô giáo trong phòng cạnh thư viện. Người chồng trông vợ bị liệt mỗi đêm ở bệnh viện. khi nào cũng chỉ với mình họ, cô đơn, trống trải, ko thể chạm vào thế giới bên không tính. Loanh quanh mua kiếm điều gì đấy không hiện hữu. Chính họ cũng không biết.
'Cuộc đời yêu dấu': Con sóng ngầm dưới cuộc đời phẳng lặng
Cuốn sách Cuộc đời yêu dấu.
bởi vậy truyện trở nên ko sở hữu cốt truyện, và chính sự vắng mặt ấy tạo bắt buộc sự hoang sở hữu, bất an nơi người đọc. Munro nói rằng bối cảnh truyện thực ra là “một sự tình cờ”, chính mẫu không khí, cảm xúc mà truyện gây ra cho người đọc sẽ dẫn lối cho họ đi cùng nhân vật.
những người kiên tâm mới đọc hết được Alice Munro, vì bà tỉ mỉ và tinh tế trong từng chi tiết. những chi tiết ko liên hoàn được rải từ đầu tới cuối truyện như dấu vết báo trước những điều nhân vật cần đối mặt. Người chồng di cư từ châu Âu, chiếc hố chưa được lấp, những cuốn sách trên kệ, buổi nhắc chuyện ko đầu ko cuối... cảnh báo sự xa cách, sự vô tâm, sự hờ hững, sự trống vắng đang bao vây những con người đáng thương trong đêm kia.
Người ta vẫn kể về loại “bỗng nhiên” trong truyện ngắn của bà. Dù các dấu hiệu cảnh báo rải rác khắp chuyện, nhưng 1 người vợ bỗng nhiên ra đi, người chị gái bỗng nhiên mất, cô bạn nữ bỗng nhiên ngỏ lời muốn thuê nhà,… vẫn khiến cho người đọc và nhân vật bàng hoàng.
Như trong Ly hương: "Di hài, chữ nghĩa hay thật, cứ như loại gì để quên, khô queo trong 1 ngăn tủ đầy bồ hóng. Và chỉ ít lâu sau, anh thấy mình đã ở không tính đường, tự bảo mình cũng hầu hết lý do như ai để chân này bước trước chân kia. mẫu anh sở hữu theo, hầu hết các gì anh có theo, là một thiếu vắng, thiếu ko khí, thiếu hoạt động bình thường của phổi, một khó nhọc chắc sẽ ko bao giờ hết.”
Và dù bàng hoàng đến thế, khi kết thúc truyện, đôi khi là màn đêm không bao giờ tắt, đôi khi là một buổi sáng vô định, đôi lúc là mười năm sau chiếc đêm lạnh giá ấy; nhân vật thấy mình trong khúc quanh của số phận, thấy thế giới này luôn bất toàn, nhưng “thật ra không có gì thay đổi, bản chất tình yêu của chúng ta".
Đã lâu lắm rồi, từ sau Tchekhov, mới có thiết bị truyện ngắn mê đắm tới thế. Nơi tác kém chất lượng như bác sĩ giải phẫu, lạnh lùng và tường tận lách dao mổ vào các nỗi đau sâu kín nhất của con người. Và lúc người đọc bàng hoàng nhận ra cả nỗi đau riêng của mình trong đấy, chiếc kết lại sưởi ấm lòng họ. Vì qua đau đớn thế nào, luôn mang một cơ hội mở ngỏ, để tiếp tục đi qua dấu chấm hết của một truyện ngắn.
Và quan trọng, Munro, giống có Tchekhov, sau mỗi trang viết lạnh lùng, là 1 trái tim nồng ấm khi đồng hành cùng nhân vật từ các nỗi đau ko dứt đến các hạnh phúc nhỏ nhoi.
Bài liên quan
Home
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét